Ngày thứ nhất.
"Mẹ mua cho em con
heo đất.
Mẹ mua cho em con heo
đất... í o í ò.
Ngày hôm nay em vui
lắm
Cầm heo trên tay em
ngắm... í ò í o
Làm sao cho heo mau
lớn
Làm sao cho heo mau
lớn í o í ò
Heo ko đòi ăn cơm
Heo ko đòi ăn cám
---------------------------
Heo chỉ cần em bế trên
tay ầu ơ
Em ko thèm mua kem
Em ko thèm mua bánh
Em để dành cho heo
Em lì xì cho heo đất 200
mỗi ngày
Này heo ơi ngoan nhé í
o
Này heo con ơi mau lớn í
o
..."
Nhạc chờ của Thanh Mai
đó. Đã hơn 18 tuổi đầu,
chưa kể sắp lấy chồng
đến nơi rồi mà cô ấy vẫn
chả khác con nít tẹo
nào. Hai cuộc gọi nhỡ.
Ko biết là cô ấy đã dậy
chưa hay vẫn còn tít mít
trong chăn. Hôm nay thi
rồi, mà tôi biết cái tật
ngủ nướng lại thêm bệnh
lề mề của cô ấy nên phải
gọi dậy sớm. Hôm thi đầu
tiên ko thể đi trễ đc.
- A lô... - Giọng đầy ngái
ngủ.
- Dậy đi em yêu!
- Em vẫn buồn ngủ lắm!
- Ko đc! Dậy sớm chuẩn
bị đi, anh đến đón đi ăn
sáng rồi đưa đi thi luôn.
- Cho em ngủ thêm một
tí thôi! Hôm qua ngủ
muộn mà.
- Thôi nào, dậy đi. Ko
anh gọi mẹ mẹ lại quạt
cho bây giờ!
- Đáng ghét! - Đầu dây
bên kia đã tắt. Nhưng
tôi biết rõ là cô nàng
của tôi vẫn chưa ra khỏi
cái giường đâu. Thôi thì
cho vua ngủ nướng ngủ
thêm 5 phút nữa vậy.
- Dậy chưa đó!
- Dậy
rồi mới nghe điện thoại
đc chứ!
- Nhưng chưa ra khỏi
chăn đúng ko?
- Mùa hè em có đắp
chăn đâu!
- Trời! Thôi dậy đi, nửa
tiếng nữa anh lái xe qua
đón.
- Đi ô tô à?
- Ừ!
- Ko đi ô tô đâu!
- Sao vậy.
- Đi thi chứ có phải đi
đâu đâu. Em ko thích đi
ô tô đi thi đâu. Có đi thì
đi xe máy thôi!
Trời đất! Đi xe máy thì
tôi biết kiếm đâu ra.
Nhà có mỗi cái ô tô thôi.
Thế là tôi lại phải lái xe
lao như bay đến nhà cậu
Đức mượn xe. Tôi bấm
chuông bao lâu mới thấy
cậu ta ra mở cửa. Quần
áo thì xộc xệch. Cái áo
lại còn mặc trái nữa.
Chắc chắn chàng ta vừa
quơ vội đống quần áo
vương vãi trên sàn nhà
đây.
- Sếp!... Sao sáng sớm đã
đến nhà em thế!
- Tôi đang vội. Hôm nay
cậu cho tôi mượn xe máy
đc ko.
- Sao lại phải mượn xe
em? Con ô tô của sếp
hỏng à?
- Ko! Hỏng thì tôi lái tới
đây kiểu gì. Thanh Mai
ko thích đi ô tô đi thi.
- À ra vậy! Rồi, sếp cứ lấy
con xe em đi tạm.
- Anh ơi làm gì ngoài đó
mà lâu vậy? - Một cô gái
trẻ tóc xoã ngang vai,
mặc trên mình mỗi cái
áo cánh dài tay của cậu
Đức.
- Em ra đây làm gì chứ!
Vào nhà đi, anh đang
nói chuyện với sếp! - Cô
gái đi thẳng vào nhà
ngay. Cậu Đức nhìn tôi
gãi tai. Tôi đoán ko sai
mà.
- Thôi lấy xe nhanh cho
tôi rồi còn vào ko em nó
đợi!
- Sếp!...
Thanh Mai ngồi sau xe
cười nói mãi ko thôi. Ai
đời ngồi sau xe ngươì
yêu, lại sắp là chồng nữa
chứ, mà cô ấy chả ôm eo
gì cả, hai tay hết dang
rộng lại đưa lên cao. Cứ
hồ hởi đón gió trời!
- Vợ ôm eo chồng đi!
- Ôm gì mà ôm! Phải
kiêng!
- Kiêng gì?
- Đỏ tình đen bạc!
Ông già ạ! Hì... Hôm nay
ko ăn bánh mì ốp la đâu
nhá!
- Sao thế?
- Phải ăn xôi đỗ! Ngốc
thế! - Hôm nay tôi mới
phát hiện thêm, cô nàng
của tôi còn mắc bệnh mê
tín!
Tôi ở công ty làm việc
mà mắt cứ dán vào đồng
hồ, đếm từng giây từng
phút. Ko biết Thanh Mai
của tôi thi cử thế nào,
chứ tôi lo lắm! Kiến thức
của cô ấy ko chắc, hơn
nữa ko biết cô ấy có gây
ra chuyện gì ko! Cô ấy là
chúa gây chuyện mà.
Nhỡ lại... Mà thôi, tôi tin
ở Thanh Mai mà. Cô ấy
đã cố gắng ôn luyện rất
chăm chỉ. Chắc chắn là
cô ấy sẽ đỗ thôi.
- Em thi thế nào? Làm đc
chứ?
- Cũng tuỳ, văn em
chém gió hết. Gặp ông
bà nào đầu óc bay bổng,
trí tưởng tượng phong
phú thì chắc ko đến nỗi,
còn ông bà nào trọng
kiến thức và lời văn trau
truốt thì em đứt! - Cô ấy
làm tôi đau tim.
Ngày thứ 2.
- Anh ơi em đau bụng!
- Chết! Sắp thi rồi còn
đau bụng là sao?
- Làm sao em biết đc!
Anh phải hỏi cái bụng em
chứ?
- Thế sáng ngoài xôi ra
em có ăn gì ko?
- Có! Sữa chua, mận,
hình như cả xoài dầm
nữa thì phải! - Ôí trời đc
buổi cô ấy dậy sớm học
bài thì... ăn lắm thứ thế.
Ko đau bụng mới lạ!
Ngày thứ 3.
- Thôi chết anh ơi! Em
quên máy tính ở nhà rồi!
- Thi toán mà em còn
quên máy tính! Thôi đợi
anh, anh phi nhanh về
nhà! - Nói rồi tôi lao xe
máy phi như bay về nhà
lấy máy tính. Còn chưa
kịp thở ra hơi thì:
- Anh ơi!
- Gì?
- Thật ra... em có máy
tính. Chắc mẹ hay chị
Trúc bỏ vào giùm em rồi!
- Cô ấy rụt rè rút cái
máy tính từ trong túi
sách ra.
- Hì... Ko sao! Coi như là
anh tập thể dục vậy. Thôi
mau
vào đi, nhớ thi tốt đấy -
Tôi tức đến nghẹn cổ!
Cái mặt tôi cười mà cứ
như khóc!
****
- Thế nào rồi em? Điểm
thi đỗ chứ?
- ... - Mặt Thanh Mai
buồn thui, cô ấy chẳng
nói câu gì cả.
- Sao vậy? Có điểm thi
rồi mà, em đc bao điểm?
- Em... - Cô ấy choàng
tay ôm chặt lấy cổ tôi rồi
khóc nấc lên. Tôi thấy
tim mình thắt lại, cổ
họng nghẹn đắng. Tiếng
cô ấy khóc mỗi lúc một
to hơn. Tôi cố gắng lấy
lại bình tĩnh, an ủi cô ấy.
- Thôi, ko sao! Vẫn còn
đợt 2 thi lại mà. Từ giờ
đến lúc đấy, mình chăm
chỉ học hơn nữa là đc
thôi. Đừng khóc nữa. -
Tôi nhẹ nhàng kéo tay
cô ấy ra. Ko một giọt
nước mắt. Đôi mắt khô
ro. Cái miệng còn toe
toét cười. - Này, anh
tưởng em khóc. Trượt
mà cười tươi thế à?
- Em có nói trượt bao giờ
đâu! Tự anh suy đoán
đấy chứ! - Cô ấy cười tinh
quoái.
- Thế có nghĩa là em đỗ
rồi phải ko? - Mắt tôi
sáng trưng.
- Hì... - Cô ấy vênh cái
mặt trắng hồng lên, tự
đắc. - Tất nhiên. Thanh
Mai mà lại!
"Cốp".
- Á! Sao anh lại cốc đầu
em?
- Cho chừa cái tội dám
chọc anh. Biết anh lo thế
nào ko?
- Hì! - Cô ấy lại cười toe.
- Biết mới chọc mà!
Bất chợt tôi ôm chặt cô
ấy vào lòng. Cái siết thật
mạnh. Cô ấy ngạc nhiên
lắm. Cứ đứng yên ko hiểu
hành động của tôi.
- Thanh Mai! Vậy là
chúng ta sắp đc lấy nhau
rồi. Anh nhớ em lắm! Anh
yêu em nhiều lắm! - Mái
đầu cô ấy ngả sát vào bờ
ngực tôi, đôi tay cô ấy
ôm chặt lấy tôi.
- Em cũng yêu anh nhiều
lắm!
Dưới nắng chiều, hoàng
hôn buông rơi, hồ nước
phẳng lặng, hàng cây
xanh mát, những ghế đá
lặng im, có một nụ
hôn nhẹ nhàng và ngọt
ngào.